Nhưng xin hãy nghĩ lại…
Bạn nào có dịp ghé miền Trung nhiều sẽ biết rằng nơi đây đúng thật là một vùng đất khắc nghiệt. Mùa nắng thì nắng như thiêu như đốt, nắng nứt đất, nắng không có cây cối nào sống nổi… nắng đến “khô” người. Mùa mưa thì mưa từ sáng đến tối, mưa suốt ngày suốt đêm, lạnh thấu xương thấu thịt.
Mà nếu chỉ như vậy thì quả thật cũng còn bình thường quá so với những gì người Trung phải đương đầu. Ở trong Nam, hằng năm có mùa nước nổi, còn ở miền Trung lại có mùa nước lụt. Nước nổi thì người ta mừng, chứ mỗi lần nước lụt là mỗi lần tan thương. Nước nổi người ta bắt cá, bắt tôm; nước lụt thì chết gà, chết heo,…chết người, mọi thứ đều trôi theo dòng nước. Mỗi năm người Trung đón vài ba mùa nước lụt. Mấy người bạn trong Nam của tôi thật thà nói họ “mong” có bão để xem nó thế nào. Bạn biết không, hầu như những cơn bão lớn từ số 1, số 2, đến số 10, số… hầu như đều xảy ra ở miền Trung. Cứ mỗi lần bão quét qua là mỗi lần tan hoang! Căn nhà mới sửa lại từ mùa bão trước vẫn còn chưa kịp quét lại vôi thì bão đến lần này lại tốc mái, bay tôn, nhà sập, cây đổ,…người chết. Một đống hoang tàn!
Nhưng…
Xin khẳng định rằng người miền Trung chúng tôi rất tiết kiệm, chứ không hề keo kiệt! Chúng tôi tiết kiệm để có thể sửa lại căn nhà sau mỗi lần mưa bão, để mua lại tập vở cho con em chúng tôi đến trường,…để có thể đương đầu với mọi điều khắc nghiệt nhất mà thiên nhiên luôn chực chờ đổ lên đầu chúng tôi! Tuy vậy bạn hãy thử 1 lần đến miền Trung, “nhà nghèo” nhưng chúng tôi rất tự trọng và mến khách. Chúng tôi chỉ tiết kiệm với bản thân,..chứ không hề tiết kiệm với bạn bè mình !
Mỗi “người” đều có nỗi niềm riêng, liệu cơm gắp mắm.
Miền Trung ngày mưa bão !
Bình luận & Góp ý
0 nhận xét :
Đăng nhận xét